Phản ánh chân thực - Phần 4
Sài Gòn
Những
ngày mưa...
(Ảnh sưu tầm)
Tháng 6 - những cơn mưa bất
chợt và nặng hạt đổ xuống giữa lòng thành phố. Mưa ở Sài Gòn không lất phất, rả
rít như mưa phùn ở Đà Lạt, không chậm trải, dai dẳng như đất Vĩnh quê tớ. Nắng
và mưa không một lần hẹn trước cứ thế mà gặp nhau, làm cho người ta cũng mấy
phen ướt nhem. Mấy lúc bon bon ngựa sắt trên đường, người trùm kín vừa mới hóa “Ninja”
chưa được mấy phút, lại phải khoác cánh dơi lên người, thêm màn lạc đường nữa thì
lại càng vui.
Với những người yêu nhau,
mưa Sài Gòn là một hồi ức đẹp. Chiếc ô xinh, hiên nhà, bụi hoa giấy chờ nhau rồi
cùng nhau trở về nhà, ăn một tô mì nóng mà vẫn thấy ấm lòng. Sinh viên tớ cũng
từng như thế... “Lòng buồn nhất là lúc trời đổ cơn mưa”, mưa làm lòng trắc ẩn của
người ta trỗi dậy, hoài niệm và khắc khoải về những ký ức từng đi qua.
Buổi chiều, nhìn ra ô cửa
sổ. Hoàng hôn đẹp nhưng hoàng hôn lại buồn. Mưa Sài Gòn lại làm lòng càng thổn
thức hơn. Một ngày kết thúc ca làm việc, đi một mình giữa lòng thành phố, mưa
càng làm người ta cảm thấy tủi thân vì cô đơn và khóc vì cảm thấy lạc lõng. Tuy
dòng người tấp nập nhưng... có ai biết đến ai bao giờ.
“Mưa Sài Gòn, không chỉ
đơn thuần là mưa”
Nhận xét
Đăng nhận xét